Nhưng mà, dù màn hình hỏng rồi, nhưng trong loa, vẫn không ngừng truyền đến tiếng thở dốc mờ ám của nam nữ.
Mục Diệc Thần đưa tay, đột nhiên rút luôn đầu cắm.
Trong phòng mới khôi phục yên tĩnh.
Một mình hắn ngồi ở trong phòng làm việc, cúi đầu, trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh ở trong video...
Không biết qua bao lâu, thì cửa phòng mới bị người ta nhẹ nhàng mở ra.
Trác Phong cẩn thận từng li từng tí một mà thăm dò: "Tổng... Tổng giám đốc, anh... anh vẫn ổn đúng không?"
"Không phải nói, bảo cậu lăn xa một chút sao hả?"
Tiếng nói của Mục Diệc Thần trở nên áp bách, lạnh lẽo doạ người.
Trác Phong run lập cập, sợ đến hồn suýt chút nữa muốn bay đi luôn!
Âm thanh vô cảm của Mục đại thiếu, dường như vẫn bình tĩnh, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm đi theo đại thiếu gia thì đây là biểu hiện đang tức giận đến cực điểm!
Hắn muốn lập tức xoay người chạy trốn.
"Nhị... Nhị thiếu gia..."