Bạch Tâm Hinh không muốn bỏ qua tin nhắn đáp lại của Mục Diệc Thần.
Nhưng, cô ta đợi rất lâu rồi, điện thoại di động vẫn không có động tĩnh gì cả
"Mình rõ ràng đã gửi email cho anh Mục rồi mà! Sợ anh ấy không nhìn thấy, còn cố ý gửi luôn tin nhắn, tại sao không trả lời chứ? Lẽ nào, anh Mục bận rộn làm việc, không rảnh nhìn điện thoại hay sao...ừm, có thể lắm, chờ một chút... lát nữa anh ấy sẽ nhìn cho mà xem!"
Bạch Tâm Hinh hít thở vài lần, tự nhủ với mình phải tỉnh táo.
Cô ta đã đặt cược lớn đến như thế, thì lần này con ả đê tiện họ Lạc nhất định sẽ chết rất thảm.
Cô ta không thể gấp, cũng không cần gấp.
Bạch Tâm Hinh lại đợi thêm một giờ nữa.
Lại thêm một giờ nữa.
Vẫn không có nhìn thấy dấu hiệu đã đọc gì cả.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào, lại là con ả đê tiện kia giở trò sao?"
Trong mắt của Bạch Tâm Hinh loé ra một tia điên cuồng.