Trở về biệt thự Mục gia, đã buổi chiều.
Lạc Thần Hi vì muốn cám ơn bà Đàm nên, tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy món ăn.
Mâm cơm được bưng lên bàn, thì Đàm Nguyệt Như đã dẫn theo bánh bao nhỏ trở về.
Vừa nhìn thấy Lạc Thần Hi, thì chân nhỏ của bánh bao nhỏ nhanh thoăn thoắt, nhảy xuống từ trong ngực của Đàm Nguyệt Như, lạch bạch chạy bổ nhào về phía cô.
"Chị! ! Đường Đường rất nhớ chị nha!"
Lạc Thần Hi ôm lấy bé, "Chị cũng rất nhớ Đường Đường!"
Bánh bao nhỏ ôm lấy cổ của Lạc Thần Hi, hôn moa moa, đến mấy lần.
Người đàn ông nằm ở trong phòng khách không nhìn nổi nữa, ho khan hai tiếng.
"Đường Đường, ngày hôm qua chị con đã mệt mỏi một ngày rồi, còn không thoải mái, con đừng bảo cô ấy ôm con nữa mà."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi cứng đờ.
Trừng mắt nhìn Mục Diệc Thần.
Cái gì mà "mệt mỏi một ngày" chứ? Nói mờ ám như thế làm gì hả?
Quả nhiên, Đàm Nguyệt Như đang đứng ở cửa lộ ra nụ cười vui mừng của người mẹ già.