Thịnh Dục ngớ người.
Một đấm đã vươn đến trước mặt của hắn.
Phản ứng của hắn so với ý thức càng nhanh hơn, nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng vẫn bị nắm đấm kia chạm vào.
Cằm đau đớn, phần lưng nặng nề đụng vào vách tường.
Lạc Thần Hi còn chưa phản ứng lại, thì tay đã bị nắm chặt lấy, bỗng nhiên bị kéo vào trong lồng ngực.
"Người phụ nữ chết tiệt này! Nửa đêm cô không trở về nhà, là ôm nhau với người đàn ông khác trong cậu lạc bộ hả?!"
Lạc Thần Hi kinh hãi, "Mục... Mục Diệc Thần!"
"Cô còn nhớ tôi là ai sao hả?!"
Mục Diệc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ có chút trắng bệch.
Nghĩ đến vừa nãy cô dựa cả người vào trong lòng của Thịnh Dục, thì tức giận đến mức hận không thể bóp chết cô!
Lạc Thần Hi cảm nhận được ý lạnh toả ra trên người hắn, không nhịn được run lập cập.
"Mục Diệc Thần?! Anh... Sao anh lại ở chỗ này?"