Mục Diệc Thần đưa cô về nhà.
Không bao lâu, thì nhận được cuộc điện thoại của Trác Phong, nói công ty có việc quan trọng.
Lạc Thần Hi mừng rỡ, "Ôi anh yêu à, anh nhanh chóng đi làm việc đi, không cần phải để ý đến tôi đâu!!"
Mục Diệc Thần nhìn nụ cười mừng rỡ của người phụ nữ này, thì híp mắt lại.
Không có lập tức rời đi, mà ngược lại còn xoay người đi về phía cô.
"Anh... Anh làm cái gì vậy hả?!"
Mục Diệc Thần cúi đầu, cắn trên môi của cô một cái, "Ở nhà thì ngoan ngoãn một chút, không cho chạy lung tung đâu đấy!"
Lúc này mới xoay người rời đi.
Lạc Thần Hi vừa ngẩng đầu, thì đã nhìn thấy Đàm Nguyệt Như đứng ở cửa mà cười trộm, trong nháy mắt mạt cô ửng đỏ.
"Mục... Mục phu nhân..."
Đàm Nguyệt Như nghe vậy, không vui trừng mắt nhìn cô.
"Cái gì mà gọi Mục phu nhân cơ chứ, con cũng là thiếu phu nhân của Mục gia rồi, sao còn gọi như thế cơ chứ? Hay con không tha thứ cho cái bà lão già cả hồ đồ như mẹ hả?"