Nụ cười trên mặt của Mục Diệc Thần biến mất.
"Nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta đừng có mà nhúng tay vào chuyện ta, tôi không thể nào thả người được!"
"Nhưng mà..."
Trác Phong cực kỳ không biết nên nói gì.
Đại thiếu gia nói sao có vẻ nhẹ nhàng như thế chứ.
Dù sao cũng thì đó cũng là em gái của Bạch nhị thiếu, sao mà anh ta có thể mặc kệ được cơ chứ?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Mục Diệc Thần vang lên.
Hắn vừa nhìn thì đã biết là Bạch Thế Huân gọi điện đến, hơi nhướng mày.
Suy nghĩ một chút, vẫn nhấc máy.
"Mục Diệc Thần! Rốt cuộc cậu có ý gì vậy hả? Sao lại bắt em gái của tôi lại hả? Rốt cuộc nó đắc tội với cậu ở chỗ nào? Quan hệ hai gia tộc chúng ta tốt đến như vậy, cậu nên thả nó ra, có cái gì thiệt hại, thì tôi bồi thường cho cậu."
Điện thoại vừa kết nối được, thì âm thanh nôn nóng của Bạch Thế Huân truyền đến.
Sáng sớm hắn về nhà một lần, thì đã nghe nói Bạch Tâm Hinh bị Mục Diệc Thần bắt đi rồi.