Tuy rằng Lạc Thần Hi rất có lòng tin với tác phẩm của mình, nhưng không nghĩ lại kinh động đến Thịnh Dục, nhận vật có danh tiếng hàng đầu ngành này như vậy.
Người tóc vàng đi rồi, các nhà thiết kế lại vây quanh Lạc Thần Hi hỏi mấy vấn đề.
Cuối cùng, người đàn ông có ria mép nói: "Thần Hi tiểu thư, chúng tôi còn phải tiếp tục phỏng vấn những người khác, phiền cô sang phòng bên cạnh chờ một lát, chắc phải một giờ nữa Thịnh tổng mới ghé qua đây.
"Vậy. . . Cuộc phỏng vấn của tôi có được xem là đã thông qua không?"
"Thông qua, thông qua, đương nhiên thông qua rồi!" Người đàn ông có ria mép gật đầu lia lịa.
Suy nghĩ một chút, ông ta lại dặn dò tiếp: "Cô có một tháng để chuẩn bị, cô cần biến những bản vẽ này thành các bộ quần áo thực sự, hãy nắm bắt lấy thời gian, cố gắng biểu hiện cho tốt, tôi rất coi trọng cô đấy!"
Lạc Thần Hi cảm ơn người đàn ông có ria mép rồi trở về phòng họp bên cạnh.
Những người tham gia phỏng vấn lần lượt đi vào, và toàn bộ quá trình kéo dài cả buổi sáng.
Lúc trở lại, tất cả mọi người đều có vẻ buồn rầu.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của họ cũng có thể đoán được kết quả cuộc phỏng vấn như thế nào.
Lúc mà Tả Hiểu Tình trở lại phòng họp thì mặt mày hớn hở, chỉ còn thiếu mỗi việc không viết bốn chữ "thông qua phỏng vấn" lên mặt mà thôi.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi ngồi im trong góc không nói một lời, cô ta không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.
"Vừa nãy không phải nói rất dễ thông qua sao? Sao giờ lại không nói gì thế? Biết được trình độ của mình kém cỏi lắm đúng không? Giải thi đấu Hoa Phong là dành cho các nhà thiết kế có trình độ chuyên nghiệp, không phải chỉ nhìn mặt mũi đâu, có những người...đúng là tự coi trọng bản thân mình quá mức mà."
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "ruồi ở đâu ra mà lại có thể ở đây ong ong ong loạn xị cả lên vậy nhỉ.."
"Cô nói ai là ruồi chứ hả?!" Tả Hiểu Tình tức giận nói.
Bỗng nhiên, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa.
Nhà thiết kế có ria mép đi vào, quét mắt nhìn hết mọi người ở đây một lượt.
"Cuộc phỏng vấn ngày hôm nay đã kết thúc, tiếp theo thay mặt cho ban tổ chức, tôi sẽ công bố kết quả."
Khi nghe nói đến chuyện này thì tất cả mọi người đều phấn chấn mà ngồi ngay ngắn lại và chờ đợi nhìn về phía người đàn ông có ria mép.
"Số 1, Sở Húc. Số 3. . . Sổ 7. . . Số 12, Thần Hi. . . Số 16. . . Số 20, Tả Hiểu Tình. Tổng cộng có sáu người được vào vòng bán kết. Vòng bán kết cần mọi người phải chuẩn bị rất nhiều, mỗi người đều cần phải có hàng loạt quần áo may sẵn và phụ kiện trang trí. Sau này sẽ có một chuyên gia liên hệ với mọi người, hãy trở về chuẩn bị thật tốt nhé."
Người đàn ông có ria mép nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã, thầy Andy, xin thầy đợi một chút, có phải có chỗ nào nhầm lẫn hay không?"
Khi Tả Hiểu Tình nghe được kết quả của cuộc phỏng vấn thì đứng ngồi không yên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đứng lên gọi người đàn ông có ria mép quay lại.
Tuy rằng rất nhiều nhà thiết kế đều thích sử dụng danh hiệu, không thích sử dụng tên thật, nhưng lúc Lạc Thần Hi báo danh cũng không phải tên thật. Thế nhưng, vừa nãy Tả Hiểu Tình nhìn thấy túi hồ sơ của Lạc Thần Hi trên danh sách thì biết cô chính là số 12.
Lạc Thần Hi vậy mà cũng được thông qua phỏng vấn!
Việc này thật sự không thể được!
Phỏng vấn với sơ tuyển không giống nhau.
Lúc sơ tuyển, mỗi một người dự thi chỉ cần đưa ra năm bản vẽ thiết kế là được, với nền tảng mỹ thuật khi học trung học của Lạc Thần Hi thì rất có khả năng có thể thông qua.
Thế nhưng, lúc phỏng vấn, người dự thi nhất định phải mang tới một tập tác phẩm hoàn chỉnh, nội dung không chỉ là bản vẽ thiết kế, mà còn có toàn bộ ý tưởng thiết kế, cấu trúc của mỗi một bộ trang phục, vải, vật liệu, bản vẽ...
Chuyện thiết kế thời trang không giống với suy nghĩ của người ngoài ngành chỉ cần sáng tạo là được.
Tạo ra một bộ trang phục với việc vẽ vời là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Có rất nhiều người vẽ một bản thiết kế, nhìn thì có vẻ rất đẹp, nhưng đến lúc may lên thì không hề tạo ra được tác phẩm.
Việc đó chính là sự thất bại thảm hại của việc thiết kế.
Chuyện này dính líu rất nhiều đến thủ tục cùng quy trình chuyên môn, nó chỉ có thể được học trong học viện nghệ thuật danh tiếng, cái loại đại học hạng ba như Lạc Thần Hi, thực sự chưa chắc đã được dạy những kiến thức này.