Bạch Tâm Hinh kinh hãi đến vô cùng!
Mục Diệc Thần... dĩ nhiên thật sự muốn giết cô ta!
Cô ta kịch liệt giãy dụa, liều mạng tách từng ngón tay của Mục Diệc Thần ra.
Nhưng, không có tác dụng gì cả.
Chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận phổi của mình càng ngày cảng bị bóp nghẹt, hô hấp càng lúc càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng trở nên mơ hồ…
Rốt cục, Mục Diệc Thần cũng buông lỏng tay ra.
Bạch Tâm Hinh xụi lơ ở trên mặt đất, kịch liệt thở dốc ho khan, làm sao cũng không đứng lên được.
"Thế nào? Sợ sệt sao? Ngày hôm qua Đường Đường nhất định so với cô càng sợ hơn đấy! Nó vẫn là con nít, vậy mà cô lại nhẫn tâm xuống tay với nó như vậy sao?"
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Diệc Thần nhìn dáng vẻ thống khổ của cô ta, thì lãnh đạm cong môi.
"Em... Không... Khụ khụ..."
Bạch Tâm Hinh còn muốn ngụỵ biện.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Mục Diệc Thần, cả người run rẩy, không còn gì để nói.