Mục Diệc Thần nhíu mày.
Vốn định chất vấn Bạch Tâm Hinh, vạch trần bộ mặt xảo trá kia của cô ta.
Không nghĩ đến chuyện, lúc mà hắn đi ra, thì Bạch Tâm Hinh đã đi rồi.
"Nếu không có camera giám sát, thì lời ai nói cũng có thể là sự thật. Còn có một biện pháp nữa, đợi Đường Đường tỉnh lại, thì hỏi bé một chút là biết rồi."
Nghe vậy, thì Đàm Nguyệt Như tức giận lườm hắn một cái, "Tình huống bây giờ Đường Đường như thế nào, con còn không biết sao hả? Bác sỹ Phó thật vất vả mới thôi miên cho nó, muốn nó quên lãng những việc không tốt lành gì kia, vậy mà con còn muốn nó khôi phục ký ức? Rốt cuộc con có phải ba ba của Đường Đường không vậy hả?
Mục Diệc Thần cong môi, "Nếu như không phải mẹ tin nhầm Bạch Tâm Hinh, thì sao con phải làm như thế chứ? Đường Đường nhất định cũng không hy vọng, mẹ của nó bị người khác nói xấu."
"Nói chung, con quyết tâm muốn che chở cho cái người phụ nữ kia, phải không hả?