"Tôi... Khụ khụ khụ khụ! Nói lúc nào cơ chứ? !"
Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình khiến cho sặc chết.
Mục Diệc Thần híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm, "Cô dám nói mình quên rồi à?"
"Tôi..."
Lạc Thần Hi vắt hết óc, liều mạng nhớ lại.
Rốt cục cũng nhớ đến việc, cô có nói sau khi biểu diễn xong ở tiệc mừng thọ.
Nhưng, đó là cô cố ý nói để chọc giận Bạch Tâm Hinh thôi, cô tuyệt đối không hề có ý muốn học múa cột thật đâu!
Nhưng mà, xem sắc mặt của Mục Diệc Thần, cô không dám nói thật, nên chỉ thuận miệng mà đáp lại một cách qua loa đại khái.
"Chưa quên chưa quên, anh yên tâm đi! Tôi sẽ luyện cho giỏi mà!"
Mới là lạ!
Ngược lại để mấy ngày qua đi, thì người đàn ông này nhất định sẽ quên thôi.
…
Ngày thứ hai.
Lạc Thần Hi đưa bánh bao nhỏ cùng Bạc Thiếu Hiên đến nhà trẻ.
Sau đó đi bệnh viện thăm Lục Văn Quân.
Về đến nhà, thì đã là buổi chiều.