Bé trai trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, còn đẹp hơn rất nhiều bé gái.
Hơn nữa, lại ngoan ngoãn, thận trọng, còn biết che chở cho bánh bao nhỏ nhà bọn họ.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi sáng lên.
Con rể tương lai này thật tốt nha!
Đường Đường giống cô, ánh mắt rất tốt!
Nhưng mà, Mục đại thiếu lại không cho là như vậy.
Nghĩ đến vừa nãy dáng vẻ cô công chúa nhỏ của nhà hắn nhào lên trên người của Bạc Thiếu Hiên, ngực hắn không ngừng buồn phiền.
Nếu đây không phải là con trai của Bạc Đình Uyên, thì đã sớm nhấc cổ áo của nó lên, ném ra ngoài luôn rồi.
"Tiệc rượu nhà Bạch gia sắp kết thúc rồi, Bạc Đình Uyên cũng sắp về nhà rồi. Trần quản gia, đưa Bạc tiểu thiếu gia về nhà đi…"
"Không được!"
Bánh bao nhỏ lớn tiếng ngắt lời hắn, "Đường Đường muốn chơi cùng với anh Thiếu Hiên cơ!"
Mục Diệc Thần híp mắt lại, nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của bánh bao nhỏ, rồi nhìn cái người phụ nữ đang ôm lấy bé.