Bạch Tâm Hinh xoay người, bước nhanh đi đến bên cạnh Bạch lão gia, đỡ lấy cánh tay ông ấy.
"Ông nội, sao ông lại đến đây? Không lẽ chúng cháu đã quấy rối đến ông rồi?"
Bạch lão gia tử lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, lão già như ông ngồi lâu, có chút nhức mỏi toàn thân, nên đứng lên đi lại một chút thôi. Các cháu đang nói gì thế?"
Bạch Tâm Hinh một mặt do dự không quyết định, "Ừm, chuyện là.. là do cháu không tốt, vừa nãy đột nhiên nhớ đến chuyện chị dâu rất am hiểu nhảy múa, nên muốn chị ấy biểu diễn một chút, mừng thọ cho ông. Kết quả là.. ai, nói chung, do chó suy nghĩ không đủ chu đáo."
Bạch lão gia tử nghe vậy, khẽ cau mày, "Việc này là cháu không đúng rồi. Bất kể nói thế nào, thì vợ của Mục Diệc Thần cũng là khách mời, sao có chuyện để khách mời đến biểu diễn được chứ?"
Bạch Tâm Hinh cúi đầu càng ngày càng thấp, "Bởi vì từ nhỏ cháu đã cùng anh Mục lớn lên cùng nhau, nên luôn cảm thấy anh ấy là anh ruột của mình…"