Nghe thấy âm thanh của Đoạn Vũ Ngưng, thì Lạc Thần Hi ngay lập tức cứng đờ người lại rồi.
Bỗng nhiên nhớ lại, thì cô vừa nãy giận đến phát điên rồi, hình như chỉ tiện tay đóng cửa, mà quên mất khóa cửa lại…
Quả nhiên, một giây sau, tiếng gõ cửa truyền đến.
Đoạn Vũ Ngưng đẩy cửa bước vào.
Lạc Thần Hi bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy Mục Diệc Thần ra.
Động tác của cô dù rất nhanh, nhưng mà, cũng không thể khiến Mục đại thiếu biến mất ngay lập tức được.
Đoạn Vũ Ngưng nhìn thấy hai người, thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Anh Hi... Hi Lạc, Mục đại thiếu?! Hai người..."
Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, thì đè thấp giọng nói, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, "Khụ khụ, Vũ Ngưng à, sao em lại đến đây? Anh đang ôn chuyện cũ cùng với Mục đại thiếu thôi."
"Ôn chuyện cũ sao?" Đoạn Vũ Ngưng trợn to hai mắt.