Phó Giai Đồng thấy biểu cảm khuôn mặt Phó Lâm Sâm thờ ơ biểu lộ, lập tức lo lắng.
Cô ta nhanh chóng thêm mắm thêm muối, đẩy độ cao sự kiện tranh đấu giữa hai gia tộc lần này lên cao.
Coi như Phó Lâm Sâm không thích cô ta, vì thanh danh Phó gia, đều cũng phải cứu danh dự thay cô ta rồi chứ?
Nhưng mà, Phó Giai Đồng làm sao biết, Phó gia...ở trước mặt Lạc Thần Hi, đã sớm không còn cái mặt mũi gì có thể nói.
Lời Phó Giai Đồng vừa ra khỏi miệng, Mục Vi Vi càng vội đến độ giơ chân, quay đầu căm tức nhìn Phó Lâm Sâm: "Phó Lâm Sâm, anh dám nói chuyện thay người phụ nữ không biết xấu hổ này, em sẽ...sẽ..."
Mục Vi Vi nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng.
Bởi vì cô ta chợt phát hiện, vậy mà bản thân không tìm thấy chỗ có thể uy hiếp Phó Lâm Sâm...
"Cô sẽ thế nào?" Phó Lâm Sâm nhàn nhạt lên tiếng, nhíu mày.
Mục Vi Vi nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên động linh cơ một cái: "Anh không sợ em nói việc vừa rồi ra sao, anh cứ việc che chở Phó Giai Đồng sao!"