Rõ ràng Phương Tử Thiến sửng sốt một chút, ngay sau đó mở to mắt nhìn: "Cái gì...chồng chưa cưới cái gì? Em có chồng chưa cưới khi nào?"
Bạch Thế Huân cắn răng, hận không thể lớn tiếng cho thấy chủ quyền của bản thân.
Nhưng lời đến khoé miệng đột nhiên anh ta lại nghĩ tới mình vừa bị Phương Tử Thiến đá, nếu bây giờ lại dán cái danh đó lên, mặt mũi của Bạch nhị thiếu gia anh ta coi như từ bỏ?
Bạch Thế Huân nhịn câu "Chính là anh" lại, căm tức nhìn cô ấy: "Em cứ nói đi?"
Phương Tử Thiến mấp máy môi, không trả lời ngay, thậm chí ánh mắt còn không dám nhìn Bạch Thế Huân.
Anh ta nhìn ra sự do dự của cô ấy, lập tức mất hết kiên nhẫn, một chút "tự tôn của người đàn ông" cuối cùng cũng bị anh ta vứt sang một bên.
Bạch Thế Huân đè bả vai của Phương Tử Thiến xuống, thân thể cao lớn tràn đầy tính uy hiếp ép về phía cô, cúi đầu xích lại gần hơn.