Cô còn chưa có tỉnh ngủ, trên mặt rõ ràng vẫn còn dáng vẻ chật vật, mắt còn có chút đỏ lên.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không có dấu hiệu bị thương nào hết.
Lần này Phó Lâm Sâm và Phó Cánh Hiên đều ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lạc Thần Hi.
Mục Diệc Thần thì ngay lập tức đứng dậy, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lạc Thần Hi, ôm lấy eo của cô, đem cô quay trở lại phòng ngủ.
"Nhanh trở lại ngủ, chờ chút nữa còn phải đi bệnh viện xem Phương Tử Thiến."
"Chờ chút, Mục Diệc Thần, trước tiên thả em ra đã." Lạc Thần Hi đẩy ngực chồng mình một cái, "Em sao lại thấy được ngài Tổng thống ở trong phòng khách nhà chúng ta? Em vẫn còn đang nằm mơ à?"
"Thần Hi, đây không phải là mơ, là thật, anh và cha lại đến thăm em."
Phó Sâm Lâm rất quan ngại Mục đại thiếu gia xấu bụng nói hươu nói vượn hãm hại bọn họ, vội vàng cướp lời trước khi hắn kịp mở miệng.