Nhưng mà, lúc Mục Diệc Thần xoay người, Bạch Thế Huân đã cuống quýt thu lại biểu cảm như trút được gánh nặng trên mặt, khóe miệng cười nhẹ, một lần nữa nở ra nụ cười chẳng hề để ý.
"Được rồi? Tôi đã nói, là cậu quan tâm quá. Chị dâu là người thông minh như vậy, lúc này làm sao có thể còn chạy loạn? Chắc chắn sẽ sớm quay về."
Mục Diệc Thần nhìn Bạch Thế Huân một chút, cũng không nhiều lời, quay người nhanh chóng đi về phía khách sạn.
Khi hai người chạy một đường đi tới đại sảnh, trên người cũng đã bị nước mưa dính ướt hết người.
Nhưng mà, bọn họ đều không để ý tới những việc này, vừa vào cửa, ngẩng đầu lên cùng lúc, vội vàng không ngừng mà tìm kiếm người phụ nữ quan trọng nhất trong suy nghĩ của bản thân.
Mục Diệc Thần tương đối may mắn, không đến mấy giây, đã thấy được Lạc Thần Hi ở trong góc đại sảnh.
Chỉ thấy mặt mũi của cô đầy vẻ lo lắng, đang dặn dò cái gì đó với nhân viên làm việc ở bên cạnh.