Thiếu chút nữa Lạc Thần Hi đã mềm lòng gật đầu.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Thế nhưng Phương Tử Thiến ngồi xổm ở bên cạnh lại không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu Đường Đường, mẹ con không tiện thì dì có thể chơi cùng con!"
"Thật ạ? Dì Phương, dì thực sự muốn chơi lướt ván với Đường Đường sao?" Bánh bao nhỏ háo hức nhào về phía cô ấy.
Phương Tử Thiến nhẹ gật đầu: "Thật."
"Dì Phương là tốt nhất, lợi hại nhất, xinh đẹp nhất!!" Cái miệng nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ như được bôi mật, cô bé hôn một cái thật kêu lên mặt Phương Tử Thiến.
Lạc Thần Hi không còn gì để nói.
Mấy câu Bánh bao nhỏ vừa khen Phương Tử Thiến nghe thật quen, chẳng phải là mấy câu con bé vừa khen cô sao?
Hóa ra những lời ca ngợi này không phải chỉ dành riêng cho mẹ, mà là phân phát rộng khắp?
Cô còn không kịp phiền muộn đã thấy Phương Tử Thiến ôm Bánh bao nhỏ đứng lên