"Hai mươi bốn năm trước..."
Phó Cánh Hiên nhắc lại chuyện xưa năm đó, Lạc Thần Hi biết rằng những điều ông nói tiếp theo mới là trọng điểm, theo bản năng ngồi thẳng người dậy đợi Phó Cánh Hiên nói tiếp.
Nhưng mà, Phó Cánh Hiên trừ mấy chữ mở đầu, sau đó bỗng nhiên dừng lại không nói.
Lạc Thần Hi đợi cả nửa ngày, cũng không nghe ông nói tiếp, hơi kinh ngạc mà nhìn qua, "Ngài Tổng thống?"
Một giây sau, cô ngẩn ra.
Phó Cánh Hiên không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm trầm, đáy mắt còn mơ hồ có ánh nước.
Lạc Thần Hi chớp chớp mắt, thế mà cũng thấy có chút đau lòng.
"Điềm Điềm, ngày ấy...mẹ con đi bệnh viện để khám thai, nhưng mà..."
Qua một hồi lâu, Phó Cánh Hiên mới hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mở miệng tiếp tục nói.
Nhưng mà rõ ràng tiếng nói của ông mang theo run rẩy, hơn nữa mới nói được hai câu, ông lại một lần nữa dừng lời.