"Cậu... !" Phó Cánh Hiên tức giận đến mặt đỏ bừng.
"Ngài Tổng thống tới đây, chính là muốn theo tôi tranh cãi? Nếu như không có lời nào muốn nói nữa, vậy thì tôi xin tiễn khách." Mục Diệc Thần lạnh lùng mở miệng.
Phó Lâm Sâm tiến lên khuyên can: "Ba, ba bớt giận đi, trước tiên chúng ta nói rõ ràng chuyện năm đó với Điềm Điềm, con bé tâm địa thiện lương, nhất định sẽ hiểu cho chúng ta."
Nghe vậy Phó Cánh Hiên sắc mặt mới tốt lên một chút.
Tầm mắt của ông ấy rời khỏi người tên con rể đáng ghét, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của Lạc Thần Hi.
Gần như ngay trong chớp mắt, biểu hiện trên mặt Phó Cánh Hiên lập tức thay đổi, vẻ phiền muộn bị quét đi sạch sành sanh, nụ cười đầy mặt, "Khụ khụ, Điềm Điềm, ba..."
"Khụ khụ!" Mục Diệc Thần lại ho khan hai tiếng.
Phó Cánh Hiên thực sự là muốn một cái tát đập chết tên nhóc thối tha này!