Lạc Thần Hi trố mắt nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Phó Lâm Sâm, theo bản năng trả lời: "Anh Phó, anh không cần lo lắng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cứ coi như các anh có hiểu lầm gì đó, vẫn có thể giải thích rõ ràng. Dù cho là em gái anh đã kết hôn, còn có con gái..."
Lạc Thần Hi an ủi Phó Lâm Sâm được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô đột nhiên phát hiện, Phó Lâm Sâm miêu tả cuộc sống của em gái anh ta, nghe rõ ra thấy đặc biệt giống với cô.
Đã kết hôn, có con gái, chưa lập gia đình đã sinh con gái, bị người nói xấu...
Quả thực giống như đúc những gì mà mình đã trải qua.
Tại sao em gái Phó Lâm Sâm lại có những tình tiết trải nghiệm giống với cô tới vậy? Trên thế giới làm gì có nhiều việc trùng hợp đến thế?
Lạc Thần Hi rất muốn cười trêu chọc một câu "Thật là trùng hợp nha", nhưng mà, khi cô đối diện với con ngươi sâu đen thăm thẳm của Phó Lâm Sâm, đến một chữ cô cũng không nói ra được.