Sự bất ngờ trên mặt Lạc Thần Hi càng rõ: "A? Giọng nói này lại giống anh Phó vậy?"
"Trùng hợp, đây cũng là trùng hợp." Mục Diệc Thần nghiêm trang nói xong thì đi lên trước, nắm bả vai Lạc Thần Hi, muốn dẫn cô về phòng: "Bảo bối, răng em còn chưa đánh xong, miệng vẫn còn dính bọt kìa, đừng quan tâm chỗ này nữa làm gì, mau đi rửa mặt tiếp đi, chỗ này để anh xử lý …"
Nhưng Lạc Thần Hi lại gạt bỏ tay hắn: "Mục Diệc Thần, anh đừng nghĩ gạt em, người bên ngoài còn gọi tên anh! Rõ ràng chính là ngài Tổng thống và anh Phó nha? Nếu không thì ai có thể biết rõ Mục Diệc Thần anh lại ở đây? Đây chính là nước R…"
"Chuyện này,…"
Mồ hôi lạnh trên trán Mục Diệc Thần thi nhau rớt.
Vợ quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, bình thường hay nói dối chỉ vài phút đã bị vạch trần, thực sự xấu hổ…
Đối với phản ứng của chồng mình, Lạc Thần Hi rõ như lòng bàn tay, nhìn biểu cảm trên mặt hắn liền biết mình đã nói đúng.