Nếu bây giờ Mục Diệc Thần xuất hiện ở trước mặt ông ấy, chắc ông đã không nhịn được mà một tay bóp chết tên nhóc này.
Rõ ràng là con gái của Phó gia bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Mục Diệc Thần độc chiếm, hơn nữa Điềm Điềm nhà bọn họ còn lấy tay bắt cá, cả trái tim đều treo trên người tên nhóc kia, nó nói gì cũng tin, tên nhóc đó nói rẽ ngang liền chạy!
Phó Lâm Sâm tranh thủ chạy tới đỡ lấy Phó Lâm Sâm, tận tình khuyên nhủ: "Ba, ba tỉnh táo chút …tỉnh táo một chút, đừng vội!"
Phó Cánh Hiên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Đến cùng là con đứng về bên nào? Sao ba có thể không vội? Tên nhóc Mục Diệc Thần này chính là muốn đối đầu với ba! Có trời mới biết hắn đã nói những gì với Điềm Điềm? Hắn chính là cố ý không chịu cho Điềm Điềm gặp chúng ta! Cũng hơn hai mươi năm rồi, ba …"
"Con biết, con biết mà …" Phó Lâm Sâm lau mồ hôi lạnh trên trán, hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy có người tò mò nhìn về phía bọn họ thì lập tức khẩn trương.