Lúc này, nghe thấy Mục Diệc Thần nói như vậy, Bánh bao nhỏ lập tức lộ ra nụ cười.
"Ba thật tốt, ba bảo vệ mẹ!"
Bánh bao nhỏ nói xong, vươn đầu tới hôn lên trên má Mục Diệc Thần một cái.
Hiện giờ địa vị Mục Diệc Thần ở nhà vô cùng thấp, đã lâu rồi không được Tiểu công chúa chủ động hôn tới, lập tức thụ sủng nhược kinh. (*)
"Khụ khụ, Đường Đường, vừa rồi con có bị dọa hay không?" Hắn hạ thấp giọng hỏi.
Bánh bao nhỏ lắc lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười: "Không có, Đường Đường không sợ! Có anh Thanh Trạch chơi với Đường Đường, Đường Đường không sợ!"
Vốn dĩ Mục Diệc Thần mong ngóng nghe được Tiểu công chúa nói: "Có ba ở đây nên không sợ", không nghĩ tới, Bánh bao nhỏ không chỉ không nói ra lời kịch hắn dự tính, trái lại nhắc tới cái gì mà "anh Thanh Trạch " !
Đây là heo con ở đâu tới? Lại dám tới đây cướp đi bắp cải nhỏ nhà hắn? !