"Anh...anh..."
Lạc Thần Hi bị hắn chặn nói không ra lời.
Mục Diệc Thần, nghe có vẻ là không có vấn đề gì.
Thế nhưng, khi cô nhìn xuống bức ảnh chụp lại dáng vẻ ngốc nghếch khi đang dùng tay hứng nước bọt của mình, thì lại cảm thấy có một luồng khí nóng xông lên mặt.
"Không được, không cho phép chụp! Mục Diệc Thần, anh là cố ý, vợ anh rõ ràng xinh đẹp như hoa, sao bị anh chụp thành dáng vẻ ngu xuẩn như thế rồi?"
"Anh cảm thấy anh chụp rất thực tế?" Mục đại thiếu vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày.
"Mục Diệc Thần!!"
Lạc Thần Hi nhào vào hướng nam nhân, muốn bạo lực gia đình.
Cũng may, Lục Văn Quân kịp thời gọi cô lại, "Thần Hi, con…làm gì? Không phải là cho mẹ nhìn ảnh chụp Đường Đường sao?"
"Để anh đi."
Mục Diệc Thần đúng lúc đi tới, bình tĩnh nhặt lên điện thoại di động bị Lạc Thần Hi ném ở đầu giường, tự mình lục lọi cho mẹ vợ đại nhân nhìn.