Phó Cánh Hiên cũng có đầy một bụng lời muốn nói với em gái, cũng lập tức đi theo.
"Thần Hi, tôi có chút chuyện…"
Nhưng bọn họ mới đi đến hành lang, liền nghe được phía sau vang lên tiếng súng.
Ngay sau đó, trong đại sảnh vang lên tiếng thét chói tai, tiếng bước chân, trộn lại với nhau.
Trong lòng đám người Lạc Thần Hi đều biết không ổn, tất cả dừng bước lại.
"Nhanh, mau quay lại xem!"
Trong lòng Lạc Thần Hi bất an, trực giác bảo có chuyện lớn xảy ra, đầu tiên quay người chạy về phía đại sảnh.
"Cô gái ngốc, em gấp cái gì?!"
Mục Diệc Thần vội vã đuổi theo, không nghĩ tới Lạc Thần Hi vừa đến cửa đại sảnh thì ngừng lại, mặt kinh ngạc khiếp sợ.
Hắn cũng nhìn theo, mày kiếm đen đậm cũng vặn lên.
Mới chỉ có năm sau phút ngắn ngủi mà đại sảnh lại lần nữa loạn thành một đoàn.