"Ai vậy?"
Giọng nói quen thuộc của Mục Diệc Thần từ điện thoại truyền đến, ánh mắt Lạc Thần Hi sáng lên, suýt nữa kích động đến bật khóc.
Vừa rồi ở trước mặt Lạc Thần Tâm cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh và ung dung, giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô, không hề sợ hãi, nhưng thật ra chỉ có mình cô biết cô rốt cuộc đã khẩn trương và hoảng sợ như thế nào.
Điều cô sợ không phải là mình chết mà là sợ không còn được nhìn thấy Mục Diệc Thần, sợ đứa bé đang trong bụng chưa kịp chào đời sẽ chết cùng với cô.
Chẳng qua trước mặt kẻ thù cô không thể tỏ ra yếu đuối!
Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của Mục Diệc Thần, sự yếu ớt nhất trong lòng cô bị kích thích tuôn ra, đôi môi cô run run, dường như nghẹn ngào kêu một tiếng: "Chồng ơi…"
Bình thường ở nhà, cô cảm thấy gọi thế này rất buồn nôn, cho nên trừ lúc làm nũng cô sẽ không gọi Mục Diệc Thần là "chồng", phần lớn thời gian vẫn gọi tên.