Lạc Thần Tâm nhìn biểu cảm Lạc Thần Hi đột nhiên cứng ngắc, cười đến nỗi thở gấp.
"Ha ha ha, nhìn cô như thế này tôi cảm thấy thật đáng giá! Dù sao tôi cũng không sống được, tất nhiên phải kéo theo cái đệm lưng là cô rồi! Chúng ta cũng đã chạy gần một giờ rồi, Cyril khẳng định có thể đuổi tới bất cứ lúc nào. Cô cứ đợi rơi vào tay hắn ta để hắn ta hung hăng tra tấn đi! Cô không biết đâu, Cyril đối xử với kẻ thù tàn nhẫn như thế nào ... "
Lạc Thần Tâm ác ý nở nụ cười, miệng tuôn ra đủ loại lời đe dọa, muốn hù dọa Lạc Thần Hi.
Giờ phút này cô ta cũng biết mình không còn hy vọng sống sót, cho nên niềm an ủi duy nhất chính là nhìn thấy bộ dáng Lạc Thần Hi lúng túng sợ hãi.
Đáng tiếc dù cô ta điên cuồng nói một lúc lâu, Lạc Thần Hi từ bỏ ban đầu có chút giật mình, về sau cũng không có thêm bất kì biểu lộ gì, thậm chí nhìn còn vô cùng bình tĩnh.
" Cô nói xong rồi chứ? "