Lạc Thần Hi bị sự lạnh lẽo trong lời nói của Cyril làm cho sợ đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng, "Rốt cuộc anh… anh muốn làm cái gì? !"
Cyril nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói ra từng chữ: "Đối với một người mà nói, phá hủy người mà người ta yêu quý nhất chính là tra tấn lớn nhất. Nghe nói, Lục Văn Quân rất yêu thương cưng chiều cô, nếu như cô bị chà đạp, cô nói xem…. bà ta có thể bị tức chết ngay tại chỗ không?"
Lạc Thần Hi đột nhiên rùng mình.
Mặc dù sớm biết Cyril là người tâm ngoan thủ lạc, nhưng nghe hắn nói ra kế hoạch này, vẫn khiến cô khiếp sợ.
"Cyril, anh… anh điên rồi! Mẹ tôi là người tốt như vậy, anh lại muốn tra tấn bà như thế, anh… anh rốt cuộc… "
"Lục Văn Quân là người tốt?" Cyril cười lạnh, cắt đứt lời nói của cô: "Đây chính là chuyện nực cười nhất mà đời này tôi từng nghe qua!"
Giọng điệu Cyril âm tàn, dưới sự kích động, bàn tay nắm bả vai Lạc Thần Hi vô thức tăng thêm lực.