Quần áo Lạc Thần Hi cũng sắp bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Tận đến khi Cyril rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm được.
Cô tranh thủ thời gian lao ra khóa trái cửa phòng tắm, rót cốc nước súc miệng, đợi đến khi không khó chịu nữa mới mở cửa đi ra.
Trong phòng ăn, Cyril vẫn ngồi cạnh bàn ăn, vừa nhìn thấy cô đã lạnh lùng hất cằm lên: "Đến ăn cơm."
Lạc Thần Hi ngẩn người, cứng đờ người nói: "Không cần, tôi thực sự…. thực sự ăn không vô."
"Đến ăn cơm cô muốn chết đói cũng không có vấn đề gì, đứa bé trong bụng chết đói cũng không có vấn đề gì, dù sao… đây cũng là máu mủ Mục gia, cũng không phải máu mủ của tôi." Cyril lạnh giọng nói.
Tuy lời nói này khó nghe, nhưng lại chạm đến tim Lạc Thần Hi.
Bản thân cô đói bụng cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể để bảo bảo đói bụng cùng cô được.