Nghe được đối thoại của Mục Diệc Thần và Phó Lâm Sâm, Mục Diệc Lăng không hiểu ra sao, nhìn trái một chút nhìn phải một chút vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Anh, Phó đại ca, hai người…hai người đến cùng đang nói gì đấy? Cái gì mà sớm đoán được?đoán được cái gì? Đường Đường của chúng ta đến cùng là có chuyện gì?!"
Mục Diệc Thần nghe vậy, quay đầu nhìn em trai một chút, ánh mắt giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lười trả lời.
Mục Diệc Lăng bị anh ruột khinh bỉ, cảm giác mình vạn phần vô tội, chỉ có thể quay đầu nhìn Phó Lâm Sâm.
Cũng may, Phó Lâm Sâm tự biết mình đuối lý, hiện tại thái độ với người nhà họ Mục vô cùng tốt, chủ động giải thích: "Diệc Lăng, tôi hôm nay tới là vì nghi ngờ chị dâu cậu là em gái ruột của tôi! Mà Đường Đường …con bé chắc hẳn là cháu gái tôi!"