"Ô hô… Đường Đường tâm can bảo bối của bà…"
Đàm Nguyệt Như còn chưa đi đến phòng bệnh, đang đứng trên hành lang đã nghe được tiếng Bánh bao nhỏ khóc, lập tức đau lòng, mau chóng bước tới ôm lấy Bánh bao nhỏ.
Đồng thời cho Mục Diệc Thần một ánh mắt vạn phần ghét bỏ: "Con xem con một chút, làm ba ba sao lại như thế? Ngay cả dỗ con cũng không biết dỗ! Đường Đường hiện tại đã bốn tuổi rồi, con dỗ con bé như thế, nó làm sao tin con?"
Mục Diệc Thần khẽ nhíu mày, trầm mặc đem vị trí bên giường nhường cho Đàm Nguyệt Như.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy Đàm Nguyệt Như thì thân cận hơn một chút, rất nhanh nhào vào trong ngực bà, thút tha thút thít mà nói cho Đàm Nguyệt Như, chị xinh đẹp của cô bé mất tích, bị bắt đi.
Đàm Nguyệt Như nhìn thấy bộ dạng nho nhỏ đáng thương của cô bé, tâm can đều co rút, lại nghĩ tới con dâu mất tích, trong lòng càng trĩu nặng.