Kể cả một phút sau bảo tiêu có xông tới, cô cũng phải bắt lấy chút thời gian đó, cho Lạc Thần Tâm biết một chút mùi!
Đáng tiếc, lí tưởng rất cao cả, hiện thực rất phũ phàng.
Lạc Thần Hi vừa mới hơi nhúc nhích, phần lưng cùng bả vai liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Cô đau đến biến sắc, hoàn toàn không chống đỡ nổi, thân thể mềm nhũn, lập tức liền ngã lại trên giường.
"Chết tiệt!"
Lạc Thần Hi cũng nhịn không được chửi thề.
Cô lúc này mới nhớ lại hình ảnh lúc bản thân rơi xuống nước, trước đó là hình ảnh bản thân bị trúng đạn, nhưng hiện tại cô đến cùng đang ở đâu? Còn nữa, Mục Diệc Thần đâu? Ở nơi nào rồi?
Không chờ cô nghĩ rõ ràng, Lạc Thần Tâm cũng kịp phản ứng, buông tay che mặt xuống, thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi: "Đồ hồ ly tinh đáng chết, cô tỉnh lại nhanh như vậy? Còn dám cào mặt tôi, cô dám cào mặt tôi!! Cô muốn chế!!"