Mục Diệc Thần chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, một thân thể mềm mại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt đổ về phía hắn, cả người cản trước mặt hắn.
"Đoàng" một tiếng súng vang lên.
Máu tươi trào ra.
Mục Diệc Thần nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngay sau đó mới nhớ tới âm thanh quen thuộc kia thuộc về ai… đó là giọng đồ ngốc nhà hắn!!
"Thần... Thần Hi..."
Mục Diệc Thần cúi đầu xuống, nhìn thấy thân thể mềm mại quen thuộc nhuộm đỏ máu tươi, thanh âm không ngăn được mà run rẩy.
"Em…em sao lại trở lại? Em trở lại làm gì?"
Ngược lại Lạc Thần Hi ở trên người hắn, sắc mặt tái nhợt như người chết, mày liễu thanh tú vặn chặt, thở dốc hai tiếng: "Còn…còn may em quay lại…"
Nếu như cô muộn một chút, có thể đã nhìn thấy Mục Diệc Thần chết trước mặt cô…
Mà bây giờ ít nhất, người đàn ông cô yêu còn sống, rất tốt.
Vì thế, mặc kệ cô bỏ lại cái gì cũng là đáng giá.
"Mục...Mục Diệc Thần..."