"Có nghe không? Lập tức quay lại cho tôi! Thuyền sẽ chìm, cô…cô còn quay lại làm gì? Cô vất vả chạy ra đây bởi vì du thuyền trúng thủy lôi, bọn cướp còn chưa kịp phản ứng, bây giờ quay lại nói không chừng chính là chui đầu vào lưới!"
Phó Lâm Sâm nói lớn tiếng, hận không thể lắc cho Lạc Thần Hi tỉnh lại, rút nước trong đầu cô ra.
Nhưng Lạc Thần Hi trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: "Tôi biết quay lại rất nguy hiểm, nếu như bọn cướp chưa kịp phản ứng... "
Phản ứng đầu tiên của cô không phải lo cô sẽ gặp nguy hiểm khi đám người Lạc Thần Tâm kịp phản ứng, mà là… Mục Diệc Thần nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Vừa rồi lúc cô chạy ra khỏi khoang tàu đã nghe được tiếng súng.
Mục Diệc Thần tay không tấc sắt, mà đối phương lại là bảo tiêu được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong tay súng ống đầy đủ.
Cô làm sao có thể để Mục Diệc Thần ở lại một mình rồi chạy đi như vậy?
Vừa rồi, cô là vì Bánh bao nhỏ, mới dùng hết toàn lực chạy ra.