Mục Diệc Lăng cảm thấy kinh ngạc, vài giây sau mới phản ứng lại được.
"Em...không đúng, Phó đại ca, sao anh cũng có thể manh động như vậy được..."
Nói chưa dứt lời, Phó Lâm Sâm duỗi tay ra, đè trên bả vai anh ta: "Tôi biết cậu lo lắng cho Mục Diệc Thần, nhưng nếu như là tôi, tôi cũng không có lựa chọn khác. Trong tay đối phương có con tin, nếu như cậu ta không chịu lên thuyền, cậu đoán xem kết quả sẽ như thế nào?"
Mục Diệc Lăng sửng sốt một chút, ngay sau đó ấp a ấp úng nói: "Em...em cũng không phải nói là anh trai sẽ không lên thuyền. Chí ít cũng phải bàn bạc trước một chút? Hơn nữa, chỉ cần kéo dài thêm mười mấy phút, chúng ta có thể sắp xếp tốt tất cả súng ống, bộ đội đặc chủng cũng có thể vào chỗ..."
"Không sai, chỉ cần kéo dài mười mấy phút, nhưng đối phương cũng không phải ngu ngốc, chắc chắn có thể đoán được ý đồ của chúng ta, lỡ như có chó cùng rứt giậu, trực tiếp ra tay với Thần Hi và Đường Đường, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"