"Oa... Đường Đường không có mẹ, Đường Đường không muốn có mẹ! Mẹ là người xấu!"
Tiếng la khóc của Bánh bao nhỏ, vẫn quanh quẩn ở toàn bộ khoang thuyền.
Bởi vì hôm nay khóc suốt một ngày, Bánh bao nhỏ thật sự đã không có bao nhiêu sức lực, mặc dù đã dùng hết toàn lực, khóc đến không thể thở nổi, thanh âm cũng vẫn vô cùng vang dội.
Nhưng tiếng khóc xé gan của cô bé, lại giống như từng thanh đao bén nhọn, đâm vào lòng Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Tâm nhìn thấy biểu lộ thống khổ của cô bé, nhếch môi, ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng Lạc Thần Hi bỏ tay ra khỏi miệng cô.
Lạc Thần Hi có thể nói được, mau chóng mở miệng: "Đường Đường, con đừng khóc... Đừng khóc... Mẹ không phải người xấu, mẹ em rất yêu em..."
"Oa... Đường Đường không muốn mẹ...đi đi, đi đi..."
Bánh bao nhỏ ra sức lắc cái đầu nhỏ, vung vẩy tay, muốn cách Lạc Thần Hi xa một chút, giống y như ban đầu khi ở Mục gia biệt thự bị Bạch Tâm Hinh kích thích.