Nghe được lời nói của Mục Vi Vi, Đàm Nguyệt Như cũng đã hiểu rõ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hai người không nói thêm gì nữa, bước nhanh hơn, theo thật sát sau lưng Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần không nói một lời đi ở phía trước, nhặt được nhẫn kim cương Lạc Thần Hi để lại, càng đi về phía trước, tâm tình của hắn lại nặng nề.
Lạc Thần Hi cũng không có thời gian nghĩ biện pháp liên lạc với hắn, cứ như vậy vội vã rời đi, thậm chí chỉ có thể dựa vào kim cương giật xuống từ áo cưới để lưu lại manh mối cho hắn, có thể thấy được tình huống lúc ấy khẩn cấp đến cỡ nào.
Từ lúc cô mất tích, đến khi hôn lễ bị gián đoạn, lại đến lúc tìm thấy manh mối, cũng đã trễ gần một giờ đồng hồ rồi.
Bằng ấy thời gian, cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện . . .
Giờ khắc này, Mục Diệc Thần chỉ có thể tự mình nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, hi vọng còn có thể tới kịp . . .