Lạc Thần Hi giật mình nói: "Anh...anh muốn ngủ ở chỗ em? Không được! Mục Diệc Thần, anh quên trong bụng em còn có bảo bối sao? Hơn nữa, ngày mai..."
"Em cho rằng anh là cầm thú sao?" Mục Diệc Thần khóe miệng giật một cái, đè Lạc Thần Hi ở trên giường, hừ lạnh một tiếng: "Anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc, nhưng nếu như em nhất định phải đuổi anh đi, anh đương nhiên không ngại vận động một chút trước khi ngủ..."
Lạc Thần Hi giật mình, vội vàng nằm ngửa, đem chăn mền kéo đến cằm , "Không không không, em không có hứng thú vận động, em...em đã ngủ rồi!"
Nói xong, cô nhắm mắt lại, không nhúc nhích trên giường vờ ngủ.
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, cởi áo khoác ra, bò lên trên giường, kéo Lạc Thần Hi vào trong ngực.
Ba ngày không ôm cô, hắn không ngủ yên giấc.
Lạc Thần Hi lúc đầu cho rằng hôm nay bởi vì hưng phấn nên mất ngủ một đêm, nào biết được, Mục Diệc Thần vừa đến, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn,cô rất nhanh ngủ thiếp đi.