Nghe nói như thế, Mục Vi Vi suýt chút không nghẹn chết tại chỗ.
Cô mở to đôi mắt xinh đẹp, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Lâm Sâm, nếu như ánh mắt có thể giết người, không hề nghi ngờ, Phó đại thiếu bây giờ đã bị cô chém thành muôn mảnh.
Phó Lâm Sâm vô thức nhìn cửa chính Mục gia biệt thự một chút.
Mặc dù đùa tiểu nha đầu này rất thú vị, nhưng dù sao cũng là ở trên địa bàn Mục gia, nếu làm cho cô nàng khóc, vậy liền thành sự. Cho nên, hắn ho khan hai tiếng, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Cô yên tâm, chuyện của Giai Đồng tôi sẽ nắm chắc. Tôi và cha mình đã bàn bạc rồi, hôn lễ lần này, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy tới gần Thần Hi."
"Thế còn tạm được." Mục Vi Vi lẩm bẩm.
"Được rồi, tiểu nha đầu, nếu không còn chuyện gì, chúng ta vẫn là hẹn gặp ở nước M. Cô đừng quá ham chơi, nhớ kỹ phải học tập cho giỏi, nếu mà rớt tín chỉ, tôi nhất định sẽ nói cho Mục phu nhân."
Phó Lâm Sâm sờ sờ đầu cô, phất phất tay, lên xe thể thao.