Đằng Tư Tình vừa nói vừa quay người muốn rời đi.
Cô nào biết khi cô vừa bước lên phía trước một bước tay cô đã bị một lực lớn phía sau kéo lại.
Thân thể lập tức mất cân bằng, cô ngã người xuống ghế sô pha.
"Ô hô, làm sao để trở về...chuyện này..."
Lưng của Đằng Tư Tình đụng vào một đồ vật vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, mảnh cứng rắn vừa mềm dẻo, giống như là đụng vào một bức tường.
Cô hơi choáng váng, chưa lấy lại được tinh thần đã có cảm giác như trời đất đang quay cuồng.
Đến khi cô phản ứng, mới phát hiện mình nằm trên ghế sa lon bằng da thật, lồng ngực cường tráng của Hạ Cẩn Tư áp sát vào cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cô có thể thấy được cơ thể Hạ Cẩn Tư nóng hơn nhiệt độ của người bình thường, lúc thở còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Trong đầu Đằng Tư Tình trong đầu ong ong một lần nữa, trong nháy mắt, cô cảm thấy lạnh cả người.
Hóa ra Hạ Cẩn Tư...thật sự đang giả say!
Cô đã bị hắn lừa!