Dưới mũi cô hoàn toàn khô, làm gì có vết máu đâu?
"Mục Diệc Thần, anh đùa giỡn...này!"
Người đàn ông nắm lấy khoảnh khắc mất tập trung của cô, đã nắm chắc hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu sau đó cúi người về phía cô.
"Đừng lãng phí thời gian, chúng ta phải nhanh lên một chút, tốc chiến tốc thắng, nói không chừng đến trước khi ăn tối có thể dẫn Đường Đường đi dạo một vòng."
Hai mắt Lạc Thần Hi tối sầm.
Bọn họ còn chưa có ăn điểm tâm, Mục Diệc Thần đã nghĩ tới những chuyện trước lúc ăn tối...Có cần lừa bịp như vậy không?
"Ô ô ô, Mục Diệc Thần, thả em ra đi, em đói, muốn đi ăn cơm trước..."
"Không cần gấp, vợ ngốc, chờ anh ăn no rồi sẽ đến lượt em..."
"Ô ô, cầm thú! Ngày hôm qua khi cầu hôn đều là giả vờ, anh chính là con sói vẫy đuôi!"
Nghe được người phụ nữ dưới thân nhắc đến chuyện cầu hôn tối hôm qua, Mục Diệc Thần không những không buông cô ra ngược lại còn cảm thấy máu trong người càng thêm sôi sục.