Hạ Cẩn Tư ngẩn người, ngay sau đó liền thề thốt phủ nhận: "Không, dĩ nhiên không phải thế rồi! Đại ca tôi hiểu lầm như thế thì thôi đi, sao cậu có thể cho rằng như vậy? Chuyện lúc trước chắc cậu biết rõ, lời chia tay…là tôi nói ra!"
"Nhưng mà, sau khi cô ấy chia tay với cậu, lập tức liền qua lại với Hàn Thác Vũ, không phải sao?"
"..."
Hạ Cẩn Tư lại trầm mặc, qua mấy giây, mới cắn răng nói: "Đủ rồi, Diệc Thần, tôi không muốn cãi nhau với cậu. Nhưng mà, Tư Tình không phải loại người như cậu nghĩ đâu, nguyên nhân chia tay của bọn tôi cũng là…cũng là bởi vì tôi! Sau khi chia tay, cô ấy muốn hẹn hò với bất cứ ai, cũng là tự do của cô ấy. Hơn nữa, lúc ấy nhà cô ấy gặp phải chút phiền phức, là Hàn Thác Vũ giải quyết giúp cô ấy, cô ấy vì cảm động liền nhận lời theo đuổi của anh ta, là chuyện rất bình thường."
Mục Diệc Thần híp mắt, thực sự không hiểu, tên bạn thân cùng nhau lớn lên từ bé này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.