Sau đó, cô ấy giống như bị lửa đốt mông, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía xe thể thao dừng ở ven đường.
Hạ Cẩn Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn Đằng Tư Tình rời đi mà không thèm quay đầu lại, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho anh ta.
Bên cạnh xe thể thao, Hàn Thác Vũ giang hai cánh tay, đỡ lấy cô gái nhỏ bước chân có chút lảo đảo, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt sầu lo, thân thiết thăm hỏi vài câu.
Đằng Tư Tình lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, vội vàng kéo cửa sau xe thể thao ra, chui vào trong xe.
Hàn Thác Vũ đi theo lên xe, ngồi ở bên cạnh cô ấy, quay đầu nhìn cô ấy, hơi hơi nhíu mày: ''Tư Tình, rốt cuộc em làm sao vậy? Sắc mặt em không tốt lắm, có phải vừa rồi lúc xã giao gặp phải phiền toái không? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết!''