Mục Diệc Thần mỉm cười, ánh mắt lướt qua mặt cô.
Bộ dáng tức giận của Lạc Thần Hi rất giống Bánh bao nhỏ, gương mặt tức giận kia nhìn bóp rất thích tay.
Mục Diệc Thần nghĩ vậy, cũng làm vậy.
Hắn bóp mặt Lạc Thần Hi một cái, cảm thụ cảm xúc mềm mại dưới tay, cười nhẹ nói: "Lại có người tự nói mình xinh đẹp như hoa à? Để anh sờ xem, có phải da mặt em còn dày hơn tường thành không?"
"Mục Diệc Thần!" Mắt Lạc Thần Hi giống như muốn phun lửa, đẩy bàn tay quấy rối của hắn ra.
Mục Diệc Thần thừa dịp nắm cổ tay cô, ôm cô vào lòng lần nữa, đồng thời nói sang chuyện khác: "Chỉ đùa em chút thôi, tức nhanh như vậy? Anh hỏi em, hôm nay em đi phỏng vấn nữ chính với Nghiêm Hằng à? Đến đâu rồi?"
Lạc Thần Hi sững sờ, vô thức phản bác: "Không phải phỏng vấn, là mời người ta quay phim, danh hiệu lớn như ảnh hậu Đằng nguyện ý gia nhập đoàn phim của chúng ta đã là không tồi rồi, dù sao chúng ta cũng không tuyển chính thức mà nhất thời tìm cô ấy thay thế!"