"Đường Đường không có ở đây." Mục Diệc Thần lập tức cắt lời cô. "Vừa rồi Trác Phong đến đây, đưa Đường Đường đi chơi rồi. Em không cần lo lắng."
Hắn đã bị tiểu quỷ kia cắt ngang nhiều lần, chẳng lẽ còn phạm lại sai lầm cũ?
"Thế nhưng là, thế nhưng là..."
Lạc Thần Hi vắt hết óc nghĩ lí do từ chối.
Nếu để cho Mục Diệc Thần dây dưa, cô sao có thể quay lại đoàn làm phim làm việc?
Ngay lúc cô đang bất lực thì điện thoại của Thịnh Dục đến.
Ánh mắt Lạc Thần Hi sáng lên, lớn tiếng nói: "Mục Diệc Thần, điện thoại của em kêu! Nhất định là đoàn làm phim tìm em! Thời gian đã không còn sớm, em phải đi làm việc, nếu không thì cả đoàn làm phim phải chờ em…"
"Vậy thì chờ, có sao đâu?" Mục Diệc Thần hoàn toàn lơ đễnh.
"Anh sao lại thế? Đoàn làm phim mỗi một ngày đều đang đốt tiền, ngừng quay một ngày là mất mấy trăm vạn…"
"Chỉ là mấy trăm vạn, anh chi, để bọn họ chờ mấy ngày đi."