Mục đại thiếu cho rằng chủ ý này vô cùng tốt, cho nên dùng tất cả vốn liếng bắt đầu lừa đồ ngốc nhà mình.
"Ngoan, em cũng đừng để anh lo lắng, mở cửa đã…"
Dù Lạc Thần Hi không trả lời, hắn vẫn nói rất hăng say, cùng với hình tượng lạnh lẽo cô quạnh bình thường như hai người khác nhau.
Dù sao bình thường lúc lừa vợ cũng dỗ ngon dỗ ngọt không ít, đối với Lạc Thần Hi không có gì khó mở miệng.
Nhưng qua hồi lâu, truyền từ cửa ra lại là một âm thanh nhẹ nhẹ mềm mại.
"Ba ba, ba đừng nói nữa, chị xinh đẹp đã đi tắm rồi!"
Nghe được tiếng Bánh bao nhỏ, Mục Diệc Thần lập tức cứng người.
Hắn không ngờ hắn nói nửa ngày, vậy mà Lạc Thần Hi không nghe được, còn… còn đi tắm?
Nhưng… Nói đến tắm rửa…
Mục Diệc Thần lập tức nhớ lại lúc nãy, lúc hắn thấy những bình luận như mưa đạn của cư dân mang.
Vì Lạc Thần Hi mặc chiếc váy như sao kia, vô số cư dân mạng tán dương cô có dáng người ma quỷ, thấy vậy hắn ghen ghét không thôi.