Lạc Thần Hi vừa vào thư phòng, liền nhịn không được mở miệng hỏi: "Bác sĩ Hồ, vừa rồi sao ông không thôi miên Đường Đường? Nhìn con bé khóc thương tâm như vậy, tôi…tôi thật sự đau lòng…"
Bác sĩ Hồ vội vàng giải thích: "Mục phu nhân, tôi làm vậy cũng có nguyên nhân, nếu như cô muốn Mục tiểu thư gọi cô là mẹ…"
"Không, hiện tại tôi đã biết lỗi rồi." Lạc Thần Hi mấy máy môi, ngắt lời ông ta: "Gọi mẹ hay không cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và con gái. Cho nên, tôi không nghĩ sẽ để con bé gọi mẹ nữa,"
Lúc đầu cô đã do dự, lo lắng sự cố chấp của mình sẽ khiến cho bé con tổn thương, trải qua hôm nay, cô dứt khoát buông xuống.
Mặc dù, không nghe được bé con mềm mại, nũng nịu gọi cô một tiếng mẹ, thế nhưng, không có việc gì quan trọng hơn là bé con khỏe mạnh trưởng thành cả.
"Mục phu nhân, cô hiểu lầm ý tôi rồi, nghe tôi nói trước đã." Bác sĩ Hồ một mặt nghiêm túc.
"Vợ, nghe bác sĩ Hồ nói trước đã."