Tuy nhiên, Phương Tử Thiến không còn là bệnh nhân nữa, nhưng cô ấy vẫn chưa rời khỏi bệnh viện được.
Bởi vì, Bạch Thế Huân mặt dày mày dạng, xuất ra tất cả vốn liếng, giả bộ đáng thương, lại đóng vai thâm tình, nhất định phải giữ Phương Tử Thiến lại để chăm sóc cho cô ấy.
Trước nay Phương Tử Thiến luôn mạnh miệng mềm lòng, cảm kích ân cứu mạng của Bạch Thế Huân, cho nên cũng ở lại.
Sau đó Lạc Thần Hi biết được tình hình, âm thầm thổ huyết: Rau xanh mà cô cứ như vậy bị một con heo ăn mất! Còn là một con heo âm hiểm giảo hoạt!
Nào biết, bên đầu dây Phương Tử Thiến ngẩn người, sau đó nói: "Tớ không sao, Thế Huân cũng không có gì. Tớ nghĩ…tớ đang ở ngoài phòng của cậu, nếu cậu đã thức rồi vậy thì mở cửa cho tớ đi?"
Lạc Thần Hi mở to hai mắt: "Cái gì? Ngoài cửa là cậu?"
Cô vô thức vén chăn lên, muốn xuống giường mở cửa, thế nhưng, đi đến nửa đường lại đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng chân lại.