Trong đầu cô chớp lóe, đột nhiên nhớ lại.
Bốn năm trước, vào ngày nghỉ khi cô đang học năm nhất đại học
Cũng là ở Paris, cũng là trong một quán bar, cũng là một buổi tối tốt đẹp náo nhiệt khiến người ta hưng phấn.
Hôm đó, Hà Đế Na cũng lấy cớ xin lỗi cô, mời cô uống một chén rượu…
Nghĩ tới đây, tim Lạc Thần Hi đột nhiên đập mạnh, một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu cô.
Hai tay cô bất giác nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh dính nhớp.
Vào một buổi tối bốn năm trước, cô đã từng buộc bản thân quên đi đoạn hồi ức đó, trong chốc lát, lại phảng phất như trùng lặp với cảnh tượng trước mắt...
"Lạc Thần Hi, cô… Sao cô lại nhìn tôi như vậy? Tôi là thật sự thành tâm xin lỗi cô, cô… Cô không thể xem ở mặt mũi tất cả mọi người đều là bạn học, mà tha thứ cho tôi được sao?" Hà Đế Na vội vàng nói.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi cũng không thèm chú ý tới Hà Đế Na nói cái gì.